Bình minh rót những tia sáng đầu tiên qua tán rừng sâu.
Sư Tuệ Đức an tọa trên thảm cỏ non còn đẫm sương. Bãi cỏ xanh trở thành tọa cụ nhiệm mầu, nâng đỡ một thân tâm đang hòa quyện vào không gian vũ trụ.
Mắt sư mở lớn, nhìn trực diện vào mặt trời vừa ló dạng sau đỉnh núi xa. Ánh nắng buổi sớm không chói gắt, mà ấm áp, long lanh như từng giọt mật của đất trời nhỏ xuống.
Sư ngồi yên như đá, mà sống động như nước – từng tế bào như đang mở toang để đón ánh sáng vào, để tắm mình trong thiên nhiên.
Trên tán cây, những bạn sóc nhỏ đu đưa, nhảy múa giữa nhịp lá xào xạc.
Chim rừng cất tiếng đồng ca rộn ràng, như thể chúng đang hát lên khúc tỉnh thức mới.
Từng cánh bướm lượn vòng trong không trung, thong dong, nhẹ tênh. Một chú sâu đang nhích mình trên chiếc lá xanh mướt, từng đàn kiến kiên nhẫn tha mồi – mọi sự sống đều hiện diện, rộn ràng và an nhiên trong khoảnh khắc này.
Sư hít vào một hơi sâu.
Thở ra thật dài.
Gió nhẹ vuốt ve gương mặt, mặt trời tỏa sáng lên da thịt, cây cỏ ôm ấp bàn chân trần – sư đang tắm mình trong rừng, trong ánh sáng, trong sự sống thuần khiết của thiên nhiên.
Giữa rừng, không có “tôi” và “rừng” – chỉ có sự hợp nhất.
Sự tỉnh thức này không phải là ý niệm, mà là trải nghiệm sống động – một lần ngồi giữa thiên nhiên, ngồi cùng mặt trời, cùng cỏ cây, là một lần trở về với chính mình.

Không chỉ là “thiền”, mà là thiền giữa thiên nhiên.
Không chỉ là “sống”, mà là tận hưởng sự sống.
Không chỉ là “học”, mà là thực tập yêu thương qua từng hơi thở, từng bước chân, từng cái nhìn với đất trời.
Rừng Gọi lan tỏa:
Tắm nắng để chữa lành bằng ánh sáng trời.
Tắm thiên nhiên để gột sạch phiền não.
Tắm rừng để trở lại với chính mình.
Sống giữa thiên nhiên là một thiền pháp nhiệm màu.
Và từ đó, lan tỏa tỉnh thức – yêu thương – hòa hợp – kết nối toàn cầu.
Hãy để mỗi sớm mai, bạn thức dậy như sư Tuệ Đức, cùng mặt trời mọc – tĩnh lặng, hân hoan, chan hòa, và… tự do.
– Sư Rừng Gọi (Tuệ Đức) –
