Loài người — duy nhất giữa muôn loài — dùng hóa chất, thuốc trừ sâu, phân bón nhân tạo để phun lên thực vật, nhằm ngăn cỏ dại, sâu bệnh… rồi cuối cùng chính chúng ta (và đồng loại) lại ăn những sản phẩm ấy.
Chúng ta phun độc để bảo vệ mùa màng, rồi cuối cùng mang độc ấy vào thân xác. Đó là biểu hiện của vô minh lớn nhất:
– Tự giết mình mà tưởng đang bảo vệ mình.
– Tự hủy hoại môi trường sống mà tưởng đang phát triển.
– Trở thành loài động vật nguy hiểm nhất, gây hại nhất thế gian này.
Nhưng giữa bóng tối ấy, có một tiếng gọi: Rừng Gọi.
Có một con người sống lời kêu gọi ấy — Sư Tuệ Đức — không dùng lời suông, mà bằng thân hành giản dị, tu đạo, nhịn khô, chọn học về lâm nghiệp để hiểu rừng, yêu rừng, bước vào rừng để giữ cái xanh, giữ mạng sống.

– Tín: tin rằng thiên nhiên, rừng, muôn loài có giá trị tự thân — không để bị phá hủy vì lợi ích trước mắt. Thiên nhiên tự thân và bên ngoài có khả năng tự diễn thế cân bằng và chữa lành kỳ diệu.
– Thức: thức tỉnh trước tình trạng bị nhiễm độc hóa chất, trước ô nhiễm nguồn nước, ô nhiễm không khí, đất đai bị bào mòn do phân hóa học.
– Thực: thực lực hành đầu đà, nhịn khô, sống giản dị — không cần tiện nghi dư thừa. Thực dưỡng đúng qua 4 loại thực phẩm (Đoàn thực, xúc thực, tư niệm thực và thức thực), khéo phòng hộ các căn (mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý) qua đời sống tinh tấn, kham nhẫn, chánh niệm tỉnh giác.
– Tập: duy trì đời sống làm vườn hữu cơ, không dùng thuốc trừ sâu, không ủng hộ nông nghiệp công nghiệp độc hại. Tập vận động đúng tư thế và phù hợp để khí huyết lưu thông tốt. Tập hành thiền đúng để thanh lọc tâm và để dòng sông tâm ý lưu thông tốt.
– Thiền: quán thân – đất – cây – nước – gió như bạn đồng hành, nhìn vào vô thường, thấy sự ô nhiễm, quán nghiệp hại thấy rõ khổ, vô ngã để sống đời ly tham nhờ tuệ xả với hỷ tâm vô lượng.
– Thiên: mối liên hệ với trời đất – thiên nhiên, trân trọng thiên nhiên, hiểu rõ vai trò của rừng, khi rừng còn xanh, khí hậu bớt biến động, mưa bớt lụt lội.
– Thương: từ bi với cây cỏ, thú rừng, với những mảnh đất bị xói, với con người bị ảnh hưởng từ ô nhiễm. Xót thương tất cả những ai đang khổ đau mà lòng không vấn vương.

– Khi Sư Tuệ Đức và những người yêu quý Rừng Gọi đứng ra chống dự án thủy điện, bảo vệ rừng Cát Tiên, đó không phải vì quyền lợi cá nhân, mà vì giữ lá phổi xanh cho đồng loại và muôn loài. Cuối cùng Thủ tướng cũng phải nhượng bộ, 2 thuỷ điện Đồng Nai 6 và 6A bị loại khỏi phức hợp Rừng – Di sản của Vườn Quốc gia Cát Tiên.
– Khi cộng đồng SCT (Save Cat Tien, Bảo vệ Cát Tiên) do Thạc sĩ Nguyễn Huỳnh Thuật (Tên thế danh của sư Tuệ Đức lúc chưa xuất gia) sáng lập năm 2011, vận động, phản biện, đó là đang giữ giới hành, tỉnh thức cộng đồng, nâng cao quan trí và dân trí, góp phần làm cho đất nước và thế gian ít hại hơn.
– Khi người hành đầu đà không nhận dư thừa vật chất, không dùng sản phẩm hóa chất, đó là bằng chứng sống của một con đường khác: con đường không phá hủy mà đồng hành với thiên nhiên.

Bạn — nếu bạn nghe tiếng gọi rừng trong tim — đừng đứng ngoài.
– Dùng mỗi bữa ăn, mỗi lựa chọn thực phẩm, mỗi cách trồng cây, mỗi cách xử lý rác — để bạn không tiếp tay cho vô minh.
– Hãy để 7T (Tín, Thức, Thực, Tập, Thiền, Thiên, Thương) không chỉ là lý tưởng, mà là hành động cụ thể mỗi ngày.
– Hãy để Rừng Gọi không chỉ là tên gọi, mà là mạng mạch sống cho tâm bạn và cho đất này.
– “Tỉnh thức đi, Người thương!”
Đừng tiếp tục đưa độc tố vào đất, nước, rừng, và cũng đừng đưa độc tố vào chính thân mình.
Loài người đã trở thành sinh vật nguy hiểm nhất khi tự giết mình, giết đồng loại, phá hủy môi trường sống.
Hãy để 7T Rừng Gọi trở thành hành động mỗi ngày:
– Ăn sạch, sống xanh.
– Không gieo độc, không tiếp tay cho vô minh.
– Thương lấy cây rừng, thú rừng, và chính thân tâm mình.
Có đúng không khi tiếp tục đưa hóa chất vào thiên nhiên và vào cơ thể? –
NGƯỜI THƯƠNG HÃY TỰ MÌNH TRẢ LỜI!
Nếu nghe được tiếng gọi của rừng trong tim, xin hãy chọn con đường tỉnh thức – để sự sống còn xanh, để trái đất còn lành. 

– Người thương Rừng Gọi –
