Người hành đầu đà, thực hành nhịn khô đúng pháp, không chỉ là người từ bỏ tiện nghi vật chất, mà là người đang đi vào chiều sâu của sự giải thoát. Trong ánh sáng của Chánh pháp, hành giả phải vượt lên bốn ý niệm sai lầm: ngã, nhân, chúng sanh, và thọ mạng – những vọng tưởng đã che phủ chân tâm qua vô lượng kiếp.
Ngã là ý niệm về một cái tôi cố định, độc lập. Nhưng trong thực hành đầu đà, thực hành nhịn khô đúng pháp hành giả thấy rõ: thân này là sự kết hợp của ngũ uẩn (sắc, thọ, tưởng, hành, thức), luôn sinh diệt. Không có gì là “ta” để bám víu. Khi định sâu mở lối, cái tôi tan rã như sương sớm trước mặt trời.
Ý niệm về “nhân” – người tạo tác, người chịu quả – là một vọng tưởng vi tế. Trong thực tại rỗng lặng, hành giả thấy rõ: cái gọi là “nhân” được tạo nên từ các yếu tố vô nhân – đất, nước, lửa, gió, không gian. Không có một “người” nào độc lập tạo ra hành động. Mọi sự đều là sự vận hành của pháp.
• Đất nâng đỡ thân thể.
• Nước lưu chuyển trong huyết mạch.
• Lửa giữ ấm và duy trì sự sống.
• Gió là hơi thở, là chuyển động.
• Không gian là nơi mọi pháp hiện hữu.
Chúng sanh không còn là đối tượng để phân biệt, mà là pháp giới đồng thể. Khi hành giả buông bỏ ngã và nhân, thì mọi sinh linh đều là một phần của đại thể. Không còn “ta” và “họ”, chỉ còn sự tương duyên trong pháp.
Thọ mạng là ý niệm về sự sống kéo dài, về cái chết cần tránh. Nhưng trong nhịn khô đúng pháp, không còn ăn uống, không còn tiện nghi, thân thể trở nên nhẹ, tâm trí trở nên sáng, hành giả thấy rõ: thọ mạng không phải là một dòng liên tục, mà là từng sát-na sinh diệt nối tiếp nhau.. Không có ai đang sống, không có ai đang chết. Chỉ có pháp đang vận hành. Vượt qua thọ mạng là vượt qua nỗi sợ mất đi – để sống trọn vẹn trong từng hơi thở.
Trong tinh thần Thanh Lọc Rừng Gọi, hành đầu đà và nhịn khô đúng pháp không phải là ép xác, là cực đoan mà là hành trung đạo với sự tinh tấn, kham nhẫn Ba la mật để trở về với sự sống nguyên sơ. Những người hành đúng pháp không hề tìm đến khổ; họ chỉ dừng lại sự nuông chiều thân xác, để thân trở thành phương tiện thanh lọc tâm. Khi thân khổ mà tâm không khổ, đó chính là đầu đà và nhịn khô đúng pháp.
Không điện thoại, không dán mắt vào màn hình mà thay vào đó là thiên nhiên, không ngôn từ dư thừa, không thức ăn – chỉ còn lại hơi thở, ánh sáng, cây rừng và sự tỉnh thức. Chính trong sự đơn giản ấy, các lớp ngã chấp, vọng tưởng và lậu hoặc dần tan biến, để thân tâm trở thành vô lậu uẩn – không còn là gốc khổ, mà là nền tảng cho trí tuệ và giải thoát.
“Khô” trong tinh thần Rừng Gọi không phải là cặn cỗi, mà là khô hết những dòng ái nhiễm, tham cầu. Khi dục khô, sân khô, si khô, thì tâm mới ướt mềm trong từ bi và trí tuệ. Cái khô của thân chỉ là tạm, cái trong (sáng, tịnh, sạch, an) của tâm mới là cứu cánh.
Người hành đầu đà nhịn khô không cầu thần lực hay phép màu. Họ chỉ muốn thấy sự thật: rằng thân này mong manh, rằng tâm này có thể tự do nếu không còn bị ràng buộc bởi thân. Khi hiểu như vậy, mỗi giọt mồ hôi rơi xuống đất cũng là hạt minh châu sáng trong đêm vô minh.
Khi không còn thấy mình là ai, người tu trở thành bước chân của đạo. Bước đi giữa đời mà không bị đời lôi cuốn. Gặp người khen, mỉm cười; gặp người chê, cũng mỉm cười. Cái mỉm cười ấy không phải là thái độ, mà là phản chiếu của tâm rỗng lặng.
Người hành đầu đà hay hành giả nhịn khô thật sự không trốn tránh xã hội, mà chính là hơi thở của xã hội, là tiếng chuông cảnh tỉnh giữa thời ồn ào vật dục, lòng tham và dối trá lên ngôi, đạo đức suy đồi. Khi họ đi qua, người ta thấy lại một điều giản dị: con người có thể sống mà không cần sở hữu, có thể hạnh phúc mà không cần phán xét, không cần tranh giành, không cần hưởng thụ dục lạc thế gian mà an trú trong đời sống chánh niệm và thiền định.
Rừng Gọi không ở đâu xa. Nó ở ngay trong hơi thở tỉnh thức, trong từng phút giây ta dừng lại và lắng nghe chính mình. Người hành đầu đà và nhịn khô chỉ là người nghe thấy tiếng gọi ấy trước, nên bước đi. Nhưng rốt cuộc, tiếng gọi ấy dành cho tất cả: cho những ai đang mệt mỏi giữa đời, cho những ai còn tin rằng có một con đường thanh lọc thật sự không tốn tiền mà tự chữa lành – trị liệu, tự cân bằng, tự nuôi dưỡng.
Và khi ta cũng dừng lại, khi ta cũng nhìn vào tâm mình – rừng trong ta sẽ cất tiếng gọi. Không còn tiếng của thế gian, chỉ còn tiếng của pháp – trong sáng, tịch nhiên, không lời mà viên mãn.
– Sư Rừng Gọi –


