Con thiền sâu sẽ hiểu thấu hơn.
Hiểu không phải bằng tri thức, mà bằng sự lặng yên.
Hiểu không phải bằng lý luận, mà bằng sự trực nhận.
Khi tâm lặng như mặt hồ, thì chân lý tự hiển bày.
Giới năng sinh định hơn.
Giới không phải là rào cản, mà là nền móng.
Giới giữ cho thân không loạn, khẩu không vọng, ý không nhiễm.
Từ giới, tâm được an trú – như cây mọc từ đất lành.
Định hơn sinh tuệ sâu hơn.
Định không phải là sự cố gắng giữ yên,
Mà là sự buông bỏ mọi dao động.
Khi định sâu, tuệ không cần tìm – tuệ tự sáng như trăng rằm giữa trời thu.
Tuệ sâu hơn buông bỏ dễ hơn và nhiều hơn.
Tuệ thấy rõ: không có gì là ta, là của ta, là tự ngã của ta.
Buông bỏ không còn là hành động, mà là trạng thái tự nhiên.
Buông thân, buông tâm, buông cả ý niệm về buông.
Trong hành trình ấy, người hành thiền không đi đâu cả – mà trở về.
Trở về với hơi thở, với sự sống đơn sơ, với pháp đang vận hành.
Không cần chứng đắc, không cần thành tựu – chỉ cần thấy rõ.
Thấy rõ là giải thoát.
SƯ RỪNG GỌI – TUỆ ĐỨC


