Phụng sự chân chính chỉ xảy ra trên nền tảng thân tâm sạch – thanh – tịnh.
Ta thanh lọc, thân tâm thanh tịnh và phụng sự là lẽ tự nhiên. Vì ta biết ta không phải là ta mới đích thực là ta. Ta có niềm vui, bình an, hạnh phúc khi phụng sự, làm như không làm, tâm không hối tiếc, không dính mắc hay vấn vương. Đó là năng lượng tích cực, là thức ăn nuôi dưỡng làm lợi lạc cho mình, cho người, muôn loài và môi trường.
Nếu tâm không thanh tịnh, không an – vui, tâm có dính mắc hay vấn vương, gương mặt suy tư thì đó là năng lượng tiêu cực, là thức ăn độc hại. Dù có làm bao việc, bỏ ra bao sức lực hay bao của cải vật chất thì ta cũng không có phước mà ngược lại, còn hại ta, hại người, tổn hại môi trường.
Người phụng sự xã hội chân chính là người biết thanh lọc thân tâm. Cái “ta” hay bản ngã tan biến, phụng sự với thân tâm sạch – thanh tịnh, là người vô sự, là tâm hồn bé thơ. Ta làm để làm, đi để đi, tâm luôn an – vui, mãn nguyện, vô cầu, mắt sáng, mặt luôn tươi cười và năng lượng tích cực. Lúc ấy, ta là kẻ “điên” ( “tâm thần”) an lạc và có trái tim Thiên thần. 🙂
Nguyễn Huỳnh Thuật