Những ngày gần đây, câu chuyện liên quan đến hành trạng của thầy Minh Tuệ thu hút sự quan tâm lớn của dư luận. Sự chú ý này kéo theo nhiều luồng cảm xúc: ngưỡng mộ, hoài nghi, thất vọng, thậm chí mất niềm tin vào hình ảnh người tu hành nói chung.
Tuy nhiên, theo nhiều ý kiến trong cộng đồng Phật tử và những người am hiểu đời sống tâm linh, việc đánh đồng một hiện tượng cá nhân với toàn bộ những người xuất gia là điều không nên. Bởi trong thực tế, vẫn còn rất nhiều vị tăng ni đang âm thầm giữ giới, hành thiền, phụng sự cộng đồng và sống đúng tinh thần phạm hạnh.
Mỗi người ở một giai đoạn khác nhau của hành trình tâm thức
Các nhà tu học chân chánh cho rằng không nên nhìn một cá nhân để đánh giá cả một truyền thống. Mỗi người đang ở một đoạn khác nhau trên hành trình phát triển tâm thức:
từ đời sống dục trần → đến thành tựu (thành công) → đến phụng sự → đến vô ngã → và cuối cùng là buông xả tất cả.
Đó là tiến trình tự nhiên của tâm, không ai giống ai.
Vì vậy, thay vì so sánh hay phán xét, điều quan trọng hơn là mỗi người tự nhận biết chính mình, tự điều chỉnh đời sống nội tâm và hành vi.
Một số vị tu sĩ như Aruno, Dhammiko, Pannamudita v.v. có duyên với sư Rừng Gọi thì nhấn mạnh phương pháp quay về nội tâm qua “7T”:
Tín – Thức – Thực – Tập – Thiền – Thiên – Thương,
kết hợp với hơi thở chánh niệm, ăn uống chay tịnh lành mạnh, vận động, hòa mình vào thiên nhiên và giữ giới để duy trì năng lượng an ổn.
Theo quan điểm này, “Thiên đàng, Niết-bàn hay Tịnh Độ không ở đâu xa, mà nằm ngay trong khoảnh khắc con người hiểu mình và biết thương chính mình”.
Sống tử tế nhưng tỉnh thức
Nhiều ý kiến cũng cho rằng lòng tốt cần đi cùng trí tuệ.
Giúp người là điều đáng quý, nhưng nếu thiếu tỉnh thức, rất dễ rơi vào tình trạng “làm ơn mắc oán”. Người chưa thấy được chính mình thì khó biết ơn người khác.
Một nguyên tắc trí tuệ là:
• Giúp trong vô cầu
• Thương trong bình đẳng
• Làm rồi buông
Ai đủ duyên thì đón nhận, ai chưa đủ duyên thì phản ứng – đó là điều tự nhiên.
Giúp người cũng là giúp chính mình, và khi không vướng mắc, không trách móc, lòng người sẽ nhẹ như đất đón rác hoa, như gió thổi qua rồi đi.
Niềm tin vẫn còn, vì ánh sáng vẫn còn
Một hiện tượng cá nhân không thể đại diện cho toàn bộ đời sống tu hành.
Một câu chuyện gây tranh luận không thể làm mờ đi những giá trị tốt đẹp mà nhiều thế hệ tăng ni đã và đang gìn giữ.
Điều quan trọng là giữ lại cho mình một niềm tin tỉnh táo:
niềm tin vào điều tử tế, vào sự tự trải nghiệm thực chứng, vào những người chân tu sống đời phạm hạnh, và vào khả năng tự chuyển hóa của chính mỗi người.
Khi niềm tin còn, tình thương còn.
Và khi tình thương còn, con đường hướng thiện vẫn rộng mở.


