Áo vá cơm thô vẫn thắm lành
Bước qua nhân thế, lòng không ngại
Mỉm cười đón gió hát trong xanh.
Đừng tưởng đời này đều bon chen
Gặp nhau đôi lúc lại tươi cười
Một lời chào vui, quên đi ngã
Nụ cười lan tỏa, nhẹ nhàng thôi.
Đừng tưởng tu hành là xa cách
Hòa vào bụi trần vẫn tựa mây
Tâm tĩnh như gương, lòng thảnh thơi
Một nụ cười cũng hóa thiền ngay.
Đừng tưởng gieo duyên là giảng Pháp
Đôi khi chỉ mỉm cười, nhìn nhau
Một ánh mắt hiền, một lời nói
Là đã gieo vào lòng sự nhẹ sâu.
Đừng tưởng vô thường là mất mát
Chẳng phải buồn phiền, chẳng phải đau
Mây bay đi rồi trời sẽ sáng
Tâm tĩnh lặng, thấy được nguồn sâu.
Đừng tưởng con đường dài hun hút
Mỗi bước đi là một giây vàng
Chánh niệm trong từng hơi thở ấy
Là con đường về đến bình an. 
SƯ RỪNG GỌI – DAY 25/10/2025


