CON ĐƯỜNG HẠNH PHÚC VÔ TẬN là con đường của niềm tin.đức tin đúng (TÍN), của sự tinh tấn (TẤN), của chánh niệm (NIỆM), của sự quyết tâm (ĐỊNH), của Trí tuệ của sự giải thoát (TUỆ).
Người ngộ đạo đi trên con đường này toả hương bay ngược gió, hương bay khắp muôn phương toàn vũ. Hương này là LY hương tức hương của sự buông bỏ đến tận cùng ngay cả thân xác cát bụi này, hương của GIỚI hương tức hương của sự giữ Giới miên mật, hương của NIỆM hương tức hương của đời sống chánh niệm tỉnh giác, hương của ĐỊNH hương tức hương của sự ý chí quyết tâm mạnh mẽ trên con đường hạnh phúc vô tận, hương của TUỆ hương tức hương của tuệ giác, của sự hiểu biết thâm sâu qua thực hành thiền sâu mà có được chứ không phải từ cái tri thức hay khoa học thông thường; không phải từ học thức từ chương hay bằng cấp.
Hầu hết những người hành hương đến Ấn Độ, đến quê hương Đức Phật đều mong muốn điều may mắn, tốt lành sẽ đến với mình, với gia đình mình. Thế nhưng người giác ngộ thấy rõ hoạ hay phúc, đen hay đỏ, tai nạn hay may mắn, bệnh đau hay vui khoẻ … suy cho cùng cũng từ tâm mà ra. Tâm ham hố, loạn động, ô nhiễm thì mới có may, rủi, đỏ, đen. Tâm vô tham, bất động, tịch tịnh thì mọi sự có như không, không như có, mọi sự đều tốt đẹp.
Người ngộ đạo có cái nhìn vô tướng, không chấp tướng, vượt giới cấm thủ, thấy mình có mặt nơi từng hành động vô tư không toán tính, không vì danh, không trục lợi, nơi nụ cười của bé thơ, nơi giọt sương đọng, nơi từng chiếc lá, nơi từng tiếng chim ca, nơi từng trái núi vững chãi, nơi từng cơn gió … có đây rồi tan biến, đến đi đều tốt đẹp theo luật nhân quả, lực hấp dẫn và thanh lọc vũ trụ vô tận vô cùng.
Người ngộ đạo thấy rõ sự sống cái chết nơi từng tế bào trong ta, trong người ta yêu thương ở trong từng hơi thở và nhịp tim cũng như sự sống cái chết đan xen nhau diễn ra hàng ngày bên bờ sông Hằng một cách tự nhiên như nó vốn có từ ngàn xưa. Sự tái sinh, sống chết từng sát na, sống chết như hằng sa nên người ngộ đạo có thể sống ngây thơ, hồn nhiên một cách có trí tuệ và luôn thoả lòng với cuộc sống của mình nơi trần thế còn nhiều khổ đau, bất công, khốn khó, chiến tranh, chia rẽ, thị phi…
Trong Thánh kinh (The Christian Bibble) có đoạn “Đức tin, tôn trọng sự sống cùng sự thỏa lòng chính là nguồn (món, tài sản) lợi lớn. Vì khi chào đời sinh ra chúng ta chẳng có gì, chẳng mang gì đến thế gian ngoài tình yêu thương, lúc lìa đời chết đi cũng không thể mang theo được gì ngoài năng lượng của tình yêu thương, vì vậy, miễn có cơm ăn không đói, áo mặc không lạnh thì phải thỏa lòng. Còn những ai ham tiền bạc, giàu có thì sẽ bị rơi vào sự cám dỗ, mắc vào cạm bẫy, sa vào những tham muốn dại dột và nguy hại, là nhận chìm (làm đắm) con người trong sự hủy diệt và hư mất. Vì lòng tham tiền bạc là cội rễ của mọi điều ác và sự huỷ diệt, một số người vì đeo đuổi nó mà lìa bỏ đức tin chân chính, sống trái đạo, tự đâm mình, tự chuốc lấy nhiều nỗi tai ương, đau đớn và nhức nhối (I Ti-mô-thê 6:6-10)
Người ngộ đạo thấy rõ rằng không một vật quý nào có thể đi được với ta sang bên kia thế giới, ta vào đời tay không thì cũng lìa đời tay không như vậy nên người ấy sống thoả lòng trong mọi hoàn cảnh, không còn lệ thuộc vào xã hội, không còn lệ thuộc nóng lạnh … của thời tiết hay thiên nhiên. Sống thỏa lòng dù thiếu hay đủ, dù no hay đói khát … ta được lợi rất nhiều vì không phải lo lắng, cũng không lo sợ trước thời thế đổi thay.
Những vị hành hạnh đầu đà chân tu có trải nghiệm và rất vững chãi, rất thoả lòng, hân hoan trong sự tu tâp của mình. Niềm tin.Đức tin chân chính (TÍN) là nguồn cơn, là nền tảng sẽ giúp chúng ta sống thỏa lòng và sống thỏa lòng là điều hạnh phúc nhất trên đời! Thoả lòng trong từng bước chân trên đường hành hương, trên hành trình/con đường dài vô tận, đi chỉ để đi mà không cần đích đến vì quê hương đi về trên mỗi bàn chân, đã về đã đến trong từng hơi thở bình an và trong từng bước chân an lạc, thoả lòng trong từng cơn đói, trong từng cơn khát khi khất thực mà không có ai cúng dường, thoả lòng trong từng hoàn cảnh khắc nghiệt của lòng người thị phị ác hiểm, của xã hội và thời tiết ….
Người ngộ đạo có nhiều phương tiện quyền xảo khác nhau để sống tự do, giải thoát, rong chơi và độ sinh. Có người ngộ đạo nào chọn tu đầu đà, chọn khất thực làm phương tiện để vừa có được từng bước chân an lạc trên con đường hạnh phúc vô tận và vừa độ chúng sinh hữu tình cùng như vô tình một cách tuỳ duyên thuận pháp, vô ngã vị tha. Trên con đường hạnh phúc vô tận này người tu hạnh đầu đà chân chính (chân tu) sẽ cho đi nhiều giá trị, nhiều vật (tài sản) vô hình trong đó có nước mắt và nụ cười, có hạnh phúc, tâm được bình an của những người hữu duyên, có chúng sinh (vô tình và hữu tình, vô hình và hữu hình) bớt tham sân, phiền não, khổ đau, bám chấp …
Chúng ta có một cuộc đời để sống, chọn sống như thế nào là do nghiệp duyên mỗi người. Tất cả chúng ta đang đi trên con đường vô tận, không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng. Trước ta có nhiều người đã đi rồi, và sau ta sẽ còn nhiều người đi nữa. Con đường không có mở đầu, cũng không có kết thúc. Trên con đường vô tận, vô cùng này người trên đường có hạnh phúc hay không, từng bước đi có an lạc, từng bước chân có “nở hoa sen” hay không là tuỳ thuộc vào Niềm tin.Đức tin (TÍN) cùng công phu toả hương có LY hương, GIỚI hương, NIỆM hương, ĐỊNH hương, TUỆ hương của mỗi người.
– Tuệ Đức (Sư Rừng Gọi) –