Gửi Người thương Rừng Gọi và những Người phụng sự
Ngồi yên giữa thiên nhiên, trong một ngày đẹp trời …giữa cuộc đời trầm luân.
THIÊN NHIÊN ĐẸP TUYỆT VỜI – ĐỪNG BỎ LỠ CƠ HỘI CÓ MẶT VỚI NHIỆM MÀU
Giữa đất trời bao la, mỗi hơi thở là một phép màu, thiên nhiên, đất, nước, gió, lửa trong ta đang thì thầm gọi ta trở về.
Quá khứ đã qua, ngày hôm qua đã trở thành quá khứ, tương lai thì chưa tới, ngày mai là ngày bất định – vì ta đâu biết chắc là mình còn có thể sống đến ngày mai? Ngày hôm nay, giây phút hiện tại này mới là giây phút có thật, mới là sự sống chân thật. Vậy ta có thật sự đang sống không? Hay ta đã vội vàng, lo toan, lơ đãng mà đánh mất cơ hội nhiệm mầu này?
Có mặt trọn vẹn bây giờ và tại đây không chỉ là một niềm vui, mà còn là một ân huệ sâu xa.
Mỗi ngày, mỗi phút giây hiện tại ta có cơ hội bước đi giữa thiên nhiên, tứ đại – không gian – và tâm thức, là một ngày, mộy phút giây quý giá. Đất mẹ vững chãi nâng đỡ từng bước chân, dòng nước mát lành rửa trôi phiền não, gió nhẹ nhàng mát dịu và đưa hồn về nhẹ tênh, lửa đốt cháy mọi uế trược – những rác rưởi của thân tâm và sưởi ấm trái tim lạnh giá, không gian rộng mở – tĩnh lặng – bao dung và tâm thức trong trẻo như bầu trời – tất cả đang hiện diện trong và xung quanh ta.
Mỗi bước chân trên đất, mỗi hơi thở giữa rừng, là một cơ hội để ta có mặt thật sâu sắc với sự sống.
Hơi thở này trong lành quá. Ánh nắng rơi nhẹ trên vai, gió rì rào qua từng kẽ lá, tiếng chim ríu rít như lời nhắc nhớ: trở về với hiện tại đi. Có mặt đi. Đừng trôi lăn nữa.
Chúng ta đang có mặt nơi đây – giữa rừng thiêng, trong nắng ấm và vòng tay lớn của Đất Mẹ. Đừng bỏ lỡ những khoảnh khắc nhiệm màu ấy. Ngồi yên giữa thiên nhiên, giữa làn gió mát, tận hưởng từng làn không khí trong lành là trở về với chính mình, là chạm vào sự tĩnh lặng, là thấy rõ thiên nhiên thật nhiệm mầu, là mở lòng đón nhận điều kỳ diệu đang diễn ra.
Có mặt với thiên nhiên là đang có mặt với chính mình.
Có mấy ai có mặt với chính mình thật sự hay là đánh mất chính mình trong lo, buồn, giận, sợ, nghi ngờ, ganh tị, đố kị, đua tranh …?
CHÚNG TA LÀ ĐÀN CHIM HIỂU THƯƠNG – BAY CÙNG NHAU TRÊN BẦU TRỜI TỈNH THỨC
May mắn thay, lành thay chúng ta có cơ duyên thanh học, lắng nghe sâu, hiểu sâu, thấu hiểu từng tế bào, từng cơ quan ngũ tạng chính mình – đó là nền tảng để thương thấu người thân, cộng đồng và cả thế giới. Chúng ta là những cánh chim tự do bay khắp bầu trời bao la. Là đàn chim– không bay một mình, không đơn độc, không lẻ loi, bay cùng nhau, mỗi người là một cánh chim hiểu thương, thay phiên bay lên dẫn đầu hứng gió, nâng đỡ nhau khi mỏi mệt – mỏi cánh. Con khỏe phía sau lên trước, con mỏi phía trước lùi lại, cứ thế đến đích.
Đàn chim ấy không tranh giành, không ganh đua, đàn chim bay trong ánh sáng hiểu thương, không ai bỏ ai lại phía sau.
Chúng ta bay cùng nhau – thay phiên, nâng đỡ, tiếp sức – như những hành giả cùng chung một ước nguyện: nuôi lớn hiểu biết và thương yêu.
Lúc này, Tuệ Đức tịnh khẩu, chuyên sâu tu tập, hành trì theo tinh thần chói sáng của rừng Gosinga thuở xưa – như lời Phật dạy con đường rực sáng của những người con tu tập. Đó là sự tĩnh lặng chói sáng – không ràng buộc, không luyến ái, không mê lầm, không chấp trước bất cứ điều gì.
Phật dạy: “Này các Tỳ-kheo, sự sống vô thường, hãy tinh tấn tu tập, sống như những người con làm chói sáng khu rừng Gosinga – thanh tịnh, tinh cần, chánh niệm – tỉnh giác, không lậu hoặc, không ràng buộc, không chấp trước bất cứ gì trong đời.”
Chỉ còn lại bước chân thanh thản, ánh mắt từ hòa, tình bằng trao nhau và trái tim không còn ngăn cách. Mỗi người là một ánh sáng, cùng nhau thắp lên bình minh tỉnh thức cho bóng đêm toả rạng, để bóng đêm không còn lấn át ánh sáng chánh niệm.
NGUYỆN TẤT CẢ TỈNH THỨC, VƯỢT THOÁT KHỔ ĐAU – TỰ DO ĐÍCH THẬT LÀ BUÔNG BỎ
Nguyện cho tất cả chúng ta tỉnh thức, thấy rõ sự thật về mất tự do, khổ đau và vượt thoát. Vượt thoát khỏi những cạm bẫy cuộc đời.
“Tự do” đích thật không nằm ở những gì ta tích luỹ, không nằm ở việc gom góp bao nhiêu quyền lực, tiền bạc hay tài sản, không nằm trong những gì ta có, ta sở hữu và lo sợ, mà ở việc buông bỏ được bao nhiêu.
Phật và các bậc giác ngộ dạy tự do nằm ở tổng hoà của tam Đức: Trí Đức, Đoạn Đức và Ân Đức.
Càng bớt lo sợ, càng buông bỏ, càng có trí tuệ và đạo đức thì càng tự do. Buông bỏ mong cầu, buông bỏ kiểm soát, buông bỏ dính mắc, buông bỏ bản ngã. Buông bỏ không phải là yếu đuối, mà là sức mạnh của người đã thấy rõ bản chất sự vật, của người có trí tuệ (Trí Đức). Buông bỏ là nội lực lớn của người đã thấy rõ bản chất vô thường – vô ngã – bất như ý. Thanh lọc thân, thanh lọc tâm trí, giải phóng những cảm xúc tắc nghẽn. Tự do đích thực là dòng chảy nhẹ nhàng trong nội tâm, là thấy mình trong tất cả và tất cả trong mình, là sự hân hoan bất tận, là niềm vui không điều kiện. Tự do đích thực, tự do vô biên là nền tảng để có hạnh phúc vững bền.
Phật dạy: Bố thí vô uý – tự do, không sợ hãi – là bố thí tối thượng.
Nguyện cho mỗi người chúng ta đều được chảy trôi trong niềm vui của sự tự do đích thực – thứ tự do từ bên trong, không ai có thể lấy đi được. Đó là nơi trú ngụ an toàn nhất, và là món quà lớn nhất bạn có thể trao cho chính mình, người mình yêu thương, đất nước và thế giới.
Cầu chúc cho mỗi chúng ta luôn tuôn chảy trong niềm vui của sự “Tự do” đích thật.
Ngồi yên giữa thiên nhiên…
Ánh nắng ấm như vòng tay người thương …
Giữa ánh nắng và hơi thở, ta thấy mình đang sống bình an …
Ta thấy không còn gì cần thêm nữa.
Một nụ cười. Một hơi thở. Một cái nhìn hiểu biết và ngập tràn năng lượng thương yêu không điều kiện. Một trái tim trung thực, chân thành. Một hành động tử tế. Một cánh tay chia sẻ.
Thế là đủ.
Xin được gởi tới Người thương Rừng Gọi và tất cả những ai đang phụng sự với tinh thần an nhiên – một lời chúc lành:
Hiểu mình – Trân trọng đời – Yêu thương mình, yêu thương người, yêu thương mọi loài – và Tin cậy vào Con đường.
—Tỳ kheo Tuệ Đức —
Sư Rừng Gọi