Vì thương Sư Cô và cũng thương cho một bộ phận không nhỏ người thương Rừng Gọi khác đã có duyên thanh lọc thân tâm qua sự hướng dẫn của sư nhưng chưa được cách hiểu đúng, nhiều lần chia sẻ và bình luận vào Facebook cá nhân Sư và Fanpage Thanh Lọc Rừng Gọi, nên Sư thấy cần đăng công khai để mong ai chưa hiểu thì sẽ hiểu. Hiểu càng sâu thì thương càng thấu.
Đức Phật dạy: người có trí tuệ không chấp vào ẩn hay hiện, mà biết thiện xảo đúng lúc, đúng nơi.
Trong Kinh Dutiyamārapāsa và nhiều kinh khác, Đức Phật chỉ rõ:
• người thấy đạo không quay lưng với đời,
• mà sống đời buông bỏ, thanh tịnh,
• để chính đời sống ấy trở thành lời khai thị cho người còn vô minh, tham chấp và mê lầm.
Không xuất hiện cũng không phải là đạo,
xuất hiện cũng không trái đạo.
Điều quan trọng là:
• xuất hiện không vì ngã,
• lên tiếng không vì danh,
• chia sẻ không vì tranh thắng,
• mà vì giảm khổ, mở hiểu, gieo lành.
Nếu một lời nói chân thành có thể giúp người bớt mê,
nếu một sự hiện diện tỉnh thức có thể làm người bớt khổ,
thì im lặng hay lên tiếng đều là phương tiện,
chứ không phải cứu cánh.
Đỉnh cao không phải là được tôn vinh,
mà là không bị danh lợi trói buộc,
dù ở chốn vắng hay giữa chợ đời.
Người có trí tuệ biết rằng:
• im lặng đúng lúc là từ bi,
• lên tiếng đúng nơi là thiện xảo,
• hiện diện hay vắng mặt đều là pháp hành,
miễn là tâm không vướng mắc,
và hành động ấy đưa đến an lạc cho mình và cho người.
Lời Sư Cô Thông Hoàng
“Thầy là một bậc thầy cao cả từ khi được lãnh thọ giới pháp của Đức Phật.
Chúng con rất kính trọng thầy khi biết thầy hướng dẫn mọi người quay về nếp sống buông bỏ để được an lành.
Nhưng chẳng thà một mình Thầy mở ra một pháp môn tu tập hay một phương pháp để mọi người hướng theo rất là tốt.
Đằng này con uổng cho Thầy – một vị Thầy thực thụ – mà chạy theo mấy con người bộc phát tự cạo tóc, quấn miếng giẻ lên người để lang thang, không giúp ích được gì cho bản thân, huống gì là xã hội thưa Thầy. Rất uổng phí một kiếp người.”
Hồi đáp của Sư Rừng Gọi
Sư cô thương,
Thầy rất trân quý tấm lòng kính trọng và thiện ý của sư cô. Những điều sư cô chia sẻ xuất phát từ sự quan tâm đến con đường tu học và mong muốn thấy chánh pháp được giữ gìn trong sáng. Với tâm ấy, thầy xin được chia sẻ vài điều, không nhằm tranh luận đúng sai, mà để cùng nhau soi sáng thêm con đường tu.
Con đường buông bỏ mà Đức Phật dạy không nằm ở hình tướng, cũng không bị giới hạn bởi khuôn mẫu quen thuộc. Hạnh đầu-đà trong kinh điển nguyên thủy không phải là một “phong trào”, càng không phải để phô bày, mà là pháp tu khắc kỷ nhằm trực tiếp đối trị tham ái, ngã chấp và giới cấm thủ.
Trong Kinh Pāli, Đức Phật dạy rất rõ: chấp vào hình thức tu, chấp vào cái “đúng của mình”, chấp vào quan niệm “thế này mới là tu”, đều vẫn là chấp thủ, mà còn chấp thì khổ chưa dừng. Vượt qua giới cấm thủ (sīlabbata-parāmāsa) là bước quan trọng để tâm thật sự tự do.
Đức Phật không nhìn một con người qua quá khứ hay hình tướng, mà qua tâm đang tu tập trong hiện tại. Có những người rời bỏ đời sống cũ rất đột ngột, nhưng lại tinh tấn hiếm có; sống giản dị, nhẫn chịu, không tích lũy, không bám víu, không tìm quyền lực hay tổ chức. Nội lực buông bỏ và sự tinh tấn ấy là điều đáng để quán chiếu, thay vì vội chê trách hay phán xét theo cái chấp trước của mình.
Thầy đồng hành không vì hình thức hay cá nhân, mà vì nhìn thấy một đời sống tu tập miên mật, khổ hạnh và vô cầu. Thầy Minh Tuệ hiện nay tu tập miên mật, tinh tấn khó ai bằng, sống đời đầu-đà như một công dân tự do toàn cầu – vượt thoát mọi ranh giới quốc gia, tôn giáo, chủng tộc; tâm bình đẳng, không kỳ thị, không nhận tiền, không tích luỹ vật chất, không chê trách ai, không sân giận với bất kỳ ai và vô hại (Ahimsa). Đời sống phạm hạnh, thánh hạnh ấy tự nó đã là một pháp môn, một bài pháp sống, để ai hữu duyên thì thấy, ai hữu tâm thì học.
Nếu thầy giữ tâm chấp như những lo ngại mà sư cô chia sẻ, thì có lẽ phương pháp thanh lọc nhịn khô 7T Rừng Gọi đã không có mặt. Chính vì không chấp danh xưng, không đợi sự thừa nhận bên ngoài, mà trải nghiệm trực tiếp rồi chia sẻ lại bằng đời sống, nên con đường ấy mới có thể mang lại lợi lạc cho nhiều ngàn người hữu duyên. Qua hàng trăm khóa Thanh Lọc (Purification Retreat) từ 3 đến 10 ngày, phương pháp này đã đến với nhiều người đang khổ đau, cứu vớt biết bao sự sống. Nhiều người đã hồi sinh, đã chia sẻ lại trải nghiệm của mình – và chính sư cô cũng từng thấy rõ những lợi lạc ấy.
Sự thật và chân lý tự thân vốn không cần ai cấp phép.
Sống với sự thật ấy, không hại người, không hại vật, không hại môi trường, không hại chúng sanh – thì tự nó là giới luật và bảo chứng.
Nếu có xin cấp phép, liệu có được cấp không khi mà đôi khi sự thật ấy có thể chạm đến những lợi ích nhóm?
Trong thực tế, những gì chạm đến thói quen cũ, hệ thống cũ hay lợi ích đã định hình, thường không dễ được nhìn nhận hay lan tỏa rộng rãi. Vì vậy, nhiều người, nhiều bác sĩ, nhiều gia đình, nhiều vị trí trong xã hội từng tham gia và trực nghiệm lợi lạc từ phương pháp thanh lọc, nhưng không phải ai cũng chia sẻ công khai. Có người giữ im lặng, có người chưa tiện nói ra, có người chưa có cơ hội viết lại. Điều đó không làm giảm giá trị của sự thật.
Sự thật vẫn hiện hữu nơi thân tâm an lạc, nơi sự hồi sinh của nhiều người, nơi những trải nghiệm trực tiếp mà ai hữu duyên đều có thể thấy rõ. Chân lý không cần được chứng nhận bởi văn bản, mà được chứng nhận bởi chính sự sống khỏe mạnh, bình an, tự do của những người đã thực hành. Chỉ cần sống được tốt hơn, chuyển hóa được tốt lên, thì tự nó đã là một bài pháp. Đó mới là minh chứng lớn nhất, và cũng là lời chia sẻ chân thành nhất cho đời. Chân lý không sống nhờ truyền thông, mà sống bằng sự tiếp nối trong từng con người hữu duyên.
Tất cả những gì thầy làm – dù là lời nói, hình ảnh hay sự hiện diện – đều chỉ là phương tiện thiện xảo, không phải cứu cánh. Để người khác thấy rằng: một con người bình thường cũng có thể sống đơn giản, khỏe mạnh, bình an và tự do, thì họ cũng có thể làm được như vậy. Thầy làm không phải vì cần được tôn vinh, cần danh mà là không bị danh lợi trói buộc, dù ở rừng sâu hay giữa chợ đời. Tự do mà Đức Phật dạy, trước hết là tự do khỏi sợ hãi, tự do khỏi những ràng buộc do tâm mình tạo ra, chứ không phải là tự do do ai ban cho hay cho phép.
Một người bớt chấp, là cả gia đình, cả xã hội nhẹ đi.
Một người bớt sợ, là nhiều người được an.
Tỉnh thức nơi một người cũng là tỉnh thức cho tất cả.
Thầy chia sẻ những điều này với tất cả sự kính trọng, không mong sư cô phải đồng ý, chỉ mong mỗi người cùng đi sâu thêm một bước trên con đường buông bỏ, trí tuệ và từ bi mà Đức Phật đã dạy.
Thầy chúc sư cô luôn an ổn trong thân tâm và vững chãi trên con đường tu học.

– Tuệ Đức (Sư Rừng Gọi) – Yangon, 16-12-2025 (Tuesday)

