Đây là bài viết của nhà báo Hoàng Anh Sướng, ghi theo lời kể của nhân vật, chị Bùi Thanh Hằng. Bài viết được trích trong tập phóng sự: “Chuyện về những người thoát bệnh hiểm nghèo bằng nhịn ăn và thực dưỡng”- NXB Hội nhà văn, ra mắt vào tháng 4/2019. Xin trân trọng giới thiệu đến độc giả.
Bây giờ, chuyện về người này bị ung thư, người kia bị đột quỵ đã xảy ra hàng ngày như cơm bữa. Mỡ máu, tiểu đường, huyết áp cao, đau gan, đau dạ dày, sỏi thận, sỏi mật, thoái hóa đốt sống cổ, mỏi vai gáy… đã trở thành bạn đồng hành của hầu hết mọi người khiến các bệnh viện đều quá tải. Hôm qua, ta vừa gặp một người bạn, hàn huyên đủ điều. Đùng một cái, đã nghe tin bạn qua đời vì bạo bệnh. Ở tuổi 50, tôi đã mất rất nhiều người thân như vậy. Tôi tự trách mình đã không đủ duyên, đủ nhẫn để thuyết phục họ đến với thực dưỡng giống như tôi. Bởi nếu họ ăn theo phương pháp thực dưỡng, tôi tin, họ sẽ không phải sớm lìa khỏi cõi đời khi tuổi còn đang xanh. Đó là lý do tôi chia sẻ câu chuyện của đời tôi trên báo Tuổi trẻ và đời sống với mong muốn bạn đọc có đủ nhân duyên để cải biến cuộc đời mình bằng lối sống thuận theo thiên nhiên.
Tôi là Bùi Thanh Hằng, cư trú tại ngõ Thái Thịnh, quận Đống Đa, Hà Nội. Sinh ra trong một gia đình công chức nên ngay từ nhỏ, tôi đã được cha mẹ nuôi nấng, chăm sóc tận tình cùng sự bảo trợ “chu đáo” của nền y tế hiện đại. Chớm hắt hơi sổ mũi là cha mẹ đưa tôi đến bệnh viện khám xét, tiêm chích. Thậm chí, dẫu khỏe mạnh, cha mẹ cũng tẩm bổ cho tôi đủ các loại thuốc. Vậy mà, tôi vẫn rất hay đau ốm. Sau này, khi biết đến phương pháp thực dưỡng, tôi mới hiểu ra rằng: chính vì sự săn sóc “vô minh” ấy tôi đã bị đánh mất đi khả năng tự vệ của cơ thể. Một lượng hóa chất khổng lồ từ các loại thuốc đã tích tụ trong tôi. Người lớn đã can thiệp một cách thô bạo vào bàn tay của tạo hóa.
Năm tôi 25 tuổi, sau một trận ốm thông thường, thay vì chờ cơ thể tự bình phục, tôi được tiêm một liều lượng lớn thuốc bổ và kết quả là, đang tuổi ăn tuổi ngủ, tôi bỗng mất ngủ triền miên. Uống đủ các loại thuốc đông, thuốc tây, kể cả thuốc ngủ mà vẫn không tài nào ngủ được. Đêm nào mắt tôi cũng mở thao láo, thần kinh căng như dây đàn, người nóng hầm hập như lên cơn sốt. Cảm giác chỉ ngày mai thôi, mình sẽ bị điên. Vì dùng quá nhiều thuốc nên tôi bị bệnh đường ruột, đi ngoài phân sống, sụt cân nhanh chóng. Người lúc nào cũng bải hoải, rã rời. Theo đuổi thuốc thang mãi không khỏi, tôi bắt đầu tìm đọc sách y học tự chữa bệnh và suy ngẫm. Tôi sưu tầm uống các loại lá làm mát máu như lá má, cỏ mực, dấp cá… Uống cả tạ lá lẩu mới thấy người dần dễ chịu, ngủ được tuy giấc ngủ còn chập chờn, chưa sâu. Tình trạng sức khỏe suy sụp trầm trọng khiến tôi mất tự tin nhưng khát vọng sống, niềm hy vọng của tuổi trẻ vẫn thôi thúc. Tôi xin đi Nga làm phiên dịch với hy vọng mong manh là môi trường sống, khí hậu thay đổi sẽ khiến tôi ngủ được chăng?
Ở đất Nga, cũng như mọi người, tôi lao vào guồng quay của gạo, tiền, cơm, áo. Và rồi, một bước ngoặt định mệnh đã xảy ra: Sau lần sinh con đầu lòng, tôi bị viêm họng đúng thời điểm toàn thành phố Mátxcơva tràn ngập trong khói bụi bởi cháy rừng. Bệnh viêm họng biến thành bệnh hen suyễn khiến tôi không thở được, ống phế quản tưởng chừng như bị bóp nhỏ lại như một lỗ kim. Hằng đêm, tôi phải đứng gò lưng, tay bám vào thành giường cố hít từng chút không khí. Tôi cứ vật vã như thế suốt gần 2 tháng trời. Ban ngày, tôi vào bệnh viện trị liệu, tiêm chích và uống các loại thuốc kháng sinh cực mạnh. Tối về, lại quằn quại, vật vã với từng cơn hen. Đã thế, đường ruột tôi bị đau nặng trở lại do thuốc kháng sinh phá hủy nghiêm trọng hệ vi khuẩn có lợi. Hai quả thận cũng đau ê ẩm. Nhiều lúc, tôi cảm thấy tuyệt vọng, muốn làm một liều thuốc ngủ để kết thúc cuộc đời đầy bệnh tật. Nhưng chính đứa con mới sinh đang chờ tôi khỏe lại để được bú sữa mẹ đã thôi thúc tôi phải sống. Tôi tự nhủ: phải tự mình tìm lối thoát. Rất may, nước Nga bấy giờ đang bước vào thời kỳ mở cửa. Trên mỗi góc phố, mỗi siêu thị đều có những sạp bán sách báo, gồm cả sách dịch lẫn sách trong nước. Cuốn sách đầu tiên tôi đọc và thực hành theo là cuốn Suối nguồn tươi trẻ. Thật kỳ diệu, chỉ sau một tuần tập luyện, tôi đỡ hẳn bệnh, không bị lên cơn hen vào lúc mặt trời lặn nữa. Tôi tiếp tục nghiên cứu, tập luyện, thiền, Một tháng sau, sức khỏe tôi khá lên trông thấy, giấc ngủ cũng được cải thiện như hồi còn trẻ. Tôi chợt ngộ ra một điều vô cùng sâu sắc: Tiền bạc, danh vọng chỉ là phù du. Sức khỏe, sự sống mới là giá trị đích thực. Những thứ thuốc mà ta nốc hàng ngày chỉ tổ cản trở quá trình tự lành bệnh của cơ thể. Điều tốt nhất mà ta nên làm để giúp nó phục hồi là tập luyện và ăn uống đúng, thuận theo thiên nhiên.
Tôi mau chóng thu xếp về nước với ý định truyền bá phương pháp này cho cha mẹ, gia đình và người thân. Vì họ cũng đang gặp phải những vấn đề tương tự như tôi về sức khỏe. Nhưng tôi đã thất bại. Đất nước vừa thoát khỏi cảnh đói nghèo. Mọi người đang bị choáng ngợp, bị quyến rũ trước những thức ăn tiện lợi, thơm ngon nhân tạo của nền công nghiệp thực phẩm tiên tiến. Các loại linh dược quảng cáo rầm rộ khắp nơi hứa hẹn làm thay đổi, nâng cao sức khỏe con người. (Hiện tượng này đã diễn ra cách đây hàng trăm năm ở các nước tiên tiến và đã bộc lộ những bất cập, sự vô lý của nó). Và thế là những kiến thức, hiểu biết sơ khai của tôi về thực dưỡng đã không đủ thuyết phục mọi người. Tệ hại hơn, bản thân tôi và các con lại bị ốm đau liên miên do chưa thích ứng được với môi trường sống mới đầy bụi bặm, ô nhiễm. Bệnh hen quật trở lại với mức độ nghiêm trọng. Nếu như trước đây, tôi chỉ lên cơn hen vào lúc mặt trời lặn thì nay, kể cả ban ngày, tôi cũng bị hen rút cổ. Tôi biết, bệnh hen từ lâu vẫn chui sâu, ẩn nấp trong tôi, chỉ chờ điều kiện thuận lợi là chỗi dẫy. Tôi nghĩ, phải tìm tòi phương pháp mới để loại bỏ nó ra khỏi cơ thể. Và duyên lành đã đưa tôi đến cửa hàng thực dưỡng của chị Ngọc Trâm. Chỉ đã chỉ cho tôi thấy căn nguyên sâu sa của bệnh. Chị Trâm bảo: “Nguồn gốc mọi sự trên đời này là do thức ăn mà ra, may hay rủi, hạnh phúc hay đau khổ, thọ hay yểu, thông minh hay đần độn, đẹp hay xấu…, tất tật đều bắt nguồn từ thức ăn. Khi hiểu rõ được điều này thì ta thấy rằng, loài người không hẳn là xấu mà cũng không hẳn là tốt. Vì họ được tạo ra do thức ăn xấu hoặc tốt mà thôi”.
Dưới sự hướng dẫn của chị, tôi đã kiên trì NHỊN ĂN định kỳ và ăn tiết thực theo phương pháp thực dưỡng Ohsawa để thải độc, tạo cơ thể quân bình âm dương. Nhịn ăn đến ngày thứ 4, nước tiểu của tôi bốc mùi penicillin nồng nặc, thứ mà tôi đã uống, đã tiêm chích trong những trận ốm trước đây. Nhịn đến ngày thứ 10 thì tôi khỏi hẳn bệnh hen, cùng với chứng đau đầu gối, đau âm ỉ hai bên thận, chứng ngứa ở trong lỗ tai. Khứu giác tôi trở nên nhạy hơn, chứng đau đường ruột cũng hết. Vì vậy mà tôi ngủ sâu hơn. Tôi lại giác ngộ thêm một điều: “Kiên trì tập luyện chưa đủ. Muốn nhổ tận gốc bệnh tật, phải thay đổi thói quen ăn uống. Ta sẽ hiểu được chính mình và làm bác sĩ của mình”.
Năm ngoái, tôi bị người quen lừa, đứng trước nguy cơ mất nhà, trắng tay, phải ra đường ở, khiến tôi mất ăn mất ngủ, tinh thần hoảng loạn vô cùng. Một loạt bệnh ập đến: đau dạ dày, đau gan, đau tim, đau đầu, đau nhức toàn thân, khó thở, lồng ngực nặng như đá đeo, bệnh hen đe dọa quay trở lại. Lý trí nhắc bảo: “Hãy trấn tĩnh lại. Dù mất hết, mất sạch cũng không được đánh mất sức khỏe, sự sống”. Gia đình đưa tôi đến bệnh viện để kiểm tra tổng thể. Bác sĩ phát hiện ra khối u trong dạ dày và khuyên tôi cần cắt bỏ. Nhưng lúc chuẩn bị lên bàn mổ, tôi đã quyết định tự chữa bệnh bằng phương pháp thực dưỡng. Tôi tìm đọc lại toàn bộ sách vở về khoa học tự chữa bệnh. Và tôi bị ám ảnh bởi dòng chữ: “Nếu bạn ngừng đưa thức ăn vào người một vài hôm thì gan và dạ dày sẽ vô cùng biết ơn bạn đấy”. Điều này thật trái ngược với lời khuyên của bác sĩ nhưng tôi thấy thật có lý. Tôi lại nhịn ăn kết hợp với thở, xoa bóp để thải độc. Đến ngày thứ 2 thì các cơn đau dịu lại. Tôi ngủ ngon ngay đêm đó. Sáng ngày thứ 3, nước miếng tứa ra. Tôi thử nước bọt bằng giấy quỳ thì biết rằng: mình bị đau dạ dày do thừa a xít. Từ đấy, tôi bắt đầu chọn lựa các món ăn thực dưỡng để phù hợp với cơ thể, kết hợp với xoa bóp tập luyện và nhịn ăn định kỳ. Dần dần, tôi lấy lại được sức khỏe đã mất, chấm dứt được các cơn đau hành hạ suốt mấy tháng trời. Tâm trở nên an tịnh, phiền não được gạt sang một bên, tôi lấy lại được giấc ngủ, suy nghĩ cũng thấu đáo hơn. Tôi tìm đọc và nghe Phật pháp. Tôi cảm thấy như đời mình vừa bước sang một trang mới, không còn đi miên man giữa cuộc đời này. Tôi tìm thấy sức mạnh bên trong mình. Có lẽ tôi phải cảm ơn bệnh tật vì nhờ đó, tôi đã đến được với thực dưỡng, tôi mới nhận ra giá trị đích thực của cuộc sống, đã tìm ra một lối sống đúng, lối sống tạo nên sự bình yên, đầy tình yêu thương trong tâm hồn.
Hoàng Anh Sướng